TƯỞNG NIỆM 45 NĂM QUỐC HẬN, NGÀY 30/4 ĐEN..!

Nhân ngày tưởng niệm 30/4 đen biến cố đau thương của quân dân cán chính VNCH Miền nam Việt nam nói riêng và cả dân tộc Việt nam nói chung.Tôi xin gửi đến quí ông bà, anh chị em Người Việt tự do và Người Việt bị cầm tù dưới chế độ Việt cộng suốt 45 năm qua với đôi điều tưởng nhớ về ngày Quốc hận 30/4 đen…!

Quốc kỳ Việt nam Cộng Hòa


Ngày 30/4 cha tôi là Đại úy Nguyễn Lang (Quân Y) Tiểu đoàn 11 Biệt động quân, ba tôi đi hành quân xa không về. Mẹ và 7 anh em chúng tôi đang ngồi ăn cơm thì nghe tiếng pháo kích, đạn nổ sau nhà. Mẹ bào anh em chúng tôi phải chạy thật nhanh nấp trong hầm. Sau đó Dượng tôi là ông Lê Xuân Hóa Đại đội trưỡng nghĩa quân tự vệ thông báo rằng “Việt cộng tấn công vào Miền nam” Lúc bây giờ mẹ con tôi hoảng loạn sợ hãi khi nghe hai tiếng “Việt cộng” Mẹ tôi lấy đôi gánh để gánh hai đứa em nhỏ nhất lúc bây giờ gọi là “Thằng cu Tèo và con bé Tí”, còn mấy anh em chúng tôi, đứa thì cầm tô cơm, đứa thì bưng xoong cơm, tôi vẫn còn ở trần bận cái quần xà lỏn chạy theo mẹ tôi ra lộ chạy vào hướng Đà nẵng, vì ba tôi đóng quân tại Căn cứ Chu lai, tĩnh Quãng tín, tức (Huyện Núi thành -Tam kỳ – Quãng nam ngày nay) Cảnh chạy giặc thật nhiêu khê khó khăn và nguy hiểm. Đoàn người kéo đuôi nhau chạy kẻ gánh người gồng, trẻ con thì khóc, người lớn thì kẻ vác người khiên hàng hóa vật dụng. Đoàn xe cũng nối đuôi nhau chạy kẹt hàng chục cây số. Mọi người đói khát và sợ Việt cộng bắn chết… Dọc đường hai bên giao chiến xác chết nằm lăn lốc nhìn thấy cảnh rất đau thương..(Câu chuyện còn dài lắm tôi không thể kể hết và tôi xin tóm lại sau đây)

Gia đình Rev. Nguyễn Công Chính tại California.

Sau 1975, Việt cộng cưỡng chiếm Miền nam Việt nam. Mẹ con chúng tôi không thấy ba tôi về, mẹ con tôi đi khắp nơi tim kiếm ba tôi nhưng không thấy ông ở đâu. Mẹ tôi nói “Chắc ba con đã bị Việt cộng giết chết rồi” Mẹ con tôi đi về vừa đi vừa khóc. Sau vài tuần lễ Việt cộng vào thu nhà, thu xe, thu hết tài sản thu cả cái máy radio của ba tôi mua tặng cho tôi. Sau đó Việt cộng bắt mẹ con chúng tôi bỏ lên xe gọi là “Xe Rin ba cầu loại xe của Tàu công” Họ chở mẹ con chúng tôi lên vùng kinh tế mới, được gọi là xã Xuân bình, huyện Tam sơn thuộc huyện Tam kỳ-Quãng nam ngày nay. Nơi đây rừng sâu nước độc rất hoang vu vắng vẻ. Mẹ con chúng tôi phải ăn bobo, củ mì khô thay bữa, không có cơm ăn, anh em chúng tôi thèm cơm lắm nhưng không có cơm ăn vì sống giữa rừng hoang. Uống nước thì nước độc cho nên mẹ con tôi thường xuyên bị sốt rét da xanh dờn như tàu lá chuối. Sau 2 năm 8 tháng mẹ con tôi nhìn thấy hai tên Công an bò vàng dẫn cba tôi về nhà, mẹ con tôi mừng như chết đi sống lại. Nhưng cuộc sống gia đình chúng tôi được sum họp là vui và hạnh phúc. Nhưng sống dưới chế độ Việt cộng thì giống như sống cảnh”Cá chậu chim lồng- Con cá bỏ giỏ cua” Việt cộng còn gắng cho anh em chúng tôi một cái danh là con của “Ngụy quân ngụy quyền”.Ba tôi thì luôn bị đàn áp bức hại sau ngay ra khỏi nhà tù Tam sơn (Gọi là 10 ngày học tập cải tạo) Ba tôi bị bọn an ninh Việt cộng thường hay bắt đi lao động công ích hoặc bắt đi học tập và cũng có lúc đi thẩm vấn. Gia đình chúng tôi sống trong cảnh xiềng xích thường xuyên bị an ninh Việt cộng dòm ngó theo dõi….Sống dưới chế độ Việt cộng tôi cũng đoán trước rằng, trước sau gì mình cuộc đời anh em chúng tôi cũng có ngày vào tù. Và đúng y như vậy, tôi đã 4 lần vào tù (Lần 37 ngày (Trại giam huyện Sa thầy, Lần 22 ngày nhà tạm giam Pleiku, Lầm 17 ngày trại giam Pleiku và lần 11 năm trại giam An phước, Bình dương- trại giam Xuân lộc, Đồng nai) Còn việc không cấp giấy CMND hay quốc tịch, chuyện đàn áp bức hại, chuyện tra tấn đánh đập ngược đãi, hay chuyện ám sát, bố ráp canh gác theo dõi thì vô số kể….Và bây giờ gia đình chúng tôi đã được tự do lưu vong tại Hoa kỳ, còn các em tôi vẫn còn sống dưới chế độ Việt cộng tối tăm.(Tôi xin tạm dừng câu chuyện gia đình chúng tôi tại đây, tôi hứa sẻ viết sách về lịch sử bắt đầu từ năm 1965 trở lại đây, kể từ khi ba tôi tham gia quân dịch là quân nhân Việt nam Cộng hòa)

Người Việt tự do lưu vong tại Hải ngoại


Ý nghĩa lịch sử lễ tưởng niệm 30/4 là điều đau buồn nhất đối với toàn dân tộc Việt nam. Đánh dấu ngày Việt cộng xua quân cưỡng chiếm Miền nam. Dân tộc Việt nam bắt đầu sống trong xiềng xích bị đàn áp bức hại. Trãi qua 45 năm ngày 30/4 Quốc hận. Chúng ta nhìn lại người Việt nam sống dưới chế độ độc tài đã bị Việt cộng phá tan hoang.Từ kinh tế, văn hóa, lịch sử, tài nguyên môi trường, lãnh thổ lãnh hải và các giá trị tự do, đạo đức và mất mác nhiều kiến thức văn minh tiến bộ khác vô giá vô cùng tận. 45 năm người Việt tự do sống cuộc đời lưu vong và đã có cơ hội hưởng thụ tất cả những tiến bộ khoa học, văn minh tiên tiến nhất của nhân loại, và đã thành công đi đến thành công, trong đó có các,tướng lĩnh người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai con em quân dân cán chính VNCH là những hạt nhân quí báu của dân tộc Việt nam, Những khoa học gia, những nhà sáng chế, nhiều giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ, kỷ sư có tầm vóc và làm nên lịch sử rạng danh cha ông tổ tiên người Việt nam.


Tưởng niệm 45 năm ngày 30/4 đen. Chúng ta nhớ đến những anh hùng dân tộc Việt nam, trong đó có nhiều thế hệ cha anh chúng ta đã chiến đấu hy sinh vì hai chử tự do. Chính vì vậy, chúng ta luôn phải ghi nhớ về công ơn của những người chiến đấu hy sinh ngã xuống bảo vệ tự do cho Quốc gia và dân tộc.

30/4/2020 (45 năm Quốc hận)


Thân kính.

Rev. Nguyễn Công Chính

Bài Khác

Follow by Email
YouTube